Trong trái tim mỗi người, gia đình luôn là bến đỗ bình yên và là nơi ấp ủ những tình cảm sâu sắc nhất. Với tôi, người thân yêu nhất, người đã vun đắp nên những giá trị sống và kỷ niệm tươi đẹp không ai khác chính là bà ngoại. Bài viết này, chúng ta sẽ cùng bày tỏ Cảm Nghĩ Về Người Thân Lớp 7 Ngắn Gọn, đặc biệt là về một người bà kính yêu, như một nguồn cảm hứng và bài văn mẫu để bạn tham khảo.

Bà ngoại tôi, với mái tóc bạc phơ như mây trời và dáng người nhỏ bé, lại mang trong mình một tình yêu thương bao la, vô bờ bến. Bà năm nay đã ngoài bảy mươi, khuôn mặt hiền từ với những nếp nhăn thời gian đã khắc ghi biết bao câu chuyện của một đời người đầy thăng trầm.

Bà Ngoại – Người Thắp Lửa Cho Mỗi Sớm Mai

Mỗi buổi sáng, âm thanh đầu tiên đánh thức tôi dậy không phải tiếng chuông báo thức mà là tiếng bước chân nhẹ nhàng của bà ngoại trong bếp. Bà thường thức dậy từ rất sớm, khi trời còn tờ mờ, để chuẩn bị bữa sáng tươm tất cho cả gia đình. Mùi thơm nức mũi của cháo gà nóng hổi, hương vị đặc trưng của bánh cuốn dẻo thơm, hay những chiếc bánh rán vàng ươm giòn rụm do chính tay bà làm, tất cả đã trở thành hương vị quen thuộc, gắn liền với tuổi thơ êm đềm của tôi. Dù món ăn có đơn giản đến đâu, qua bàn tay khéo léo và tấm lòng của bà, chúng đều trở nên ngon tuyệt và chứa đựng tình yêu thương.

Kho Tàng Ký Ức Và Những Bài Học Sống Từ Bà

Tôi còn nhớ rõ những buổi chiều bình yên, khi tôi ngồi bên hiên nhà, say sưa lắng nghe bà kể chuyện. Giọng bà trầm ấm, chậm rãi, như dòng suối nhỏ nhẹ nhàng chảy vào tâm hồn, đưa tôi trở về những miền ký ức xa xôi. Bà kể về làng quê nghèo khó nơi bà sinh ra và lớn lên, về những năm tháng chiến tranh gian khổ mà bà đã trải qua, về tình yêu thủy chung của ông bà, và cả những câu chuyện cổ tích dân gian với những bài học sâu sắc. Qua lời kể của bà, tôi không chỉ hiểu thêm về lịch sử, về cội nguồn của gia đình mình mà còn học được những bài học quý giá về lòng nhân ái, sự kiên cường, và tình yêu thương. Bà chính là kho tàng tri thức sống động của gia đình.

Đôi Bàn Tay Tần Tảo Và Tấm Lòng Yêu Thương Vô Bờ

Đôi bàn tay bà nhỏ nhắn, với những đường gân nổi và làn da đã nhăn nheo theo dấu vết thời gian, nhưng vẫn khéo léo và tài hoa lạ thường. Chính đôi bàn tay ấy đã may vá biết bao bộ quần áo tươm tất cho con cháu, đã chuẩn bị biết bao bữa cơm thơm ngon, và đã xoa dịu biết bao cơn đau ốm của tôi. Mỗi khi tôi bị sốt, bà thường thức trắng đêm bên cạnh, không ngừng thay khăn ướt, kiểm tra nhiệt độ và động viên. Bà còn có những bài thuốc dân gian đặc biệt, như trà gừng mật ong khi tôi bị ho, hay lá húng chanh đun nước tắm khi tôi bị cảm, những thứ đó luôn giúp tôi cảm thấy dễ chịu và nhanh chóng bình phục. Trong mắt tôi, bà không chỉ là người chăm sóc mà còn là một “bác sĩ” với kiến thức quý giá về sức khỏe. Đôi khi, tôi cũng tự hỏi nên mua máy làm sữa hạt loại nào để tự tay làm những món thức uống bổ dưỡng, mát lành như bà vẫn thường làm.

Trí Tuệ Sống Giản Dị Và Tình Yêu Văn Hóa Truyền Thống

Bà ngoại tôi là một người phụ nữ có trí tuệ đáng ngưỡng mộ, không chỉ từ sách vở mà từ chính những trải nghiệm cuộc sống. Bà dạy tôi những bài học tuy đơn giản nhưng lại vô cùng sâu sắc về cách làm người. “Cháu ơi, làm người phải biết chân thành, đừng bao giờ nói một đằng làm một nẻo”, “Đối xử với người khác như cách cháu muốn được đối xử”, “Của ít lòng nhiều cháu à, không phải giàu có mới có thể giúp đỡ người khác”… Những lời dạy của bà như những viên ngọc quý giá, soi sáng con đường và định hình nhân cách của tôi.

Bà còn là người truyền cho tôi tình yêu và sự trân trọng đối với văn hóa truyền thống của dân tộc. Mỗi dịp Tết đến xuân về, bà lại kiên nhẫn dạy tôi cách gói bánh chưng vuông vắn, cách sắp xếp mâm ngũ quả sao cho đẹp mắt và ý nghĩa của từng loại quả. Bà hướng dẫn tôi thắp hương trên bàn thờ tổ tiên và giải thích tầm quan trọng của việc tưởng nhớ, biết ơn những người đã khuất. Nhờ bà, tôi hiểu được giá trị của cội nguồn, của những phong tục tập quán tốt đẹp đã được gìn giữ qua nhiều thế hệ. Tôi cũng thường tìm hiểu về các điển tích văn học cổ, đôi khi nghe bà ngân nga những câu như trong bài thơ khóc dương khuê để hiểu thêm về chiều sâu của văn hóa Việt.

Niềm Vui Sống Lạc Quan Và Tình Yêu Vô Điều Kiện

Dù tuổi cao, bà ngoại tôi vẫn luôn là một người lạc quan, yêu đời. Bà thích trồng hoa trong những chiếc chậu nhỏ xinh trước nhà, biến góc sân thành một vườn hoa mini đầy màu sắc. Bà thường nói: “Hoa không chỉ đẹp mà còn làm cho tâm hồn mình tươi mới, giống như khi bạn tìm thấy mẫu móng chân đẹp màu đỏ ưng ý vậy”. Mỗi buổi sáng, bà đều dành thời gian chăm sóc tỉ mỉ từng cây, từng bông hoa với tất cả tình yêu thương. Tôi học được từ bà niềm vui trong những điều giản dị, học cách trân trọng và tận hưởng từng khoảnh khắc tươi đẹp của cuộc sống.

Điều tuyệt vời nhất ở bà chính là tình yêu thương vô điều kiện dành cho con cháu. Dù tôi có mắc lỗi hay làm điều gì khiến bà buồn, bà không bao giờ giận lâu. Bà luôn sẵn lòng tha thứ, luôn đón nhận và luôn tin tưởng rằng tôi có thể làm tốt hơn. Trong vòng tay ấm áp của bà, tôi luôn cảm nhận được sự an toàn, được chở che và được yêu thương trọn vẹn, không một chút vụ lợi.

Kết Luận

Giờ đây, khi nhìn thấy bà ngoại già đi mỗi ngày, tôi càng trân trọng hơn từng phút giây được ở bên bà. Tôi cố gắng dành nhiều thời gian hơn để lắng nghe những câu chuyện mà bà kể, giúp bà những việc nhỏ trong nhà, và học hỏi từ kho tàng kinh nghiệm quý báu của bà. Tôi biết rằng, một ngày nào đó, bà sẽ không còn ở bên cạnh tôi nữa, nhưng tình yêu thương, sự dạy dỗ và những giá trị sống mà bà đã truyền lại sẽ mãi là hành trang quý giá theo tôi suốt cuộc đời.

Bà ơi, cháu biết ơn bà rất nhiều vì tất cả những gì bà đã làm cho cháu. Bà không chỉ là người bà yêu quý, mà còn là người bạn, người thầy đầu tiên đã dìu dắt cháu. Cháu hứa sẽ cố gắng sống thật tốt, học thật giỏi để bà luôn tự hào về cháu. Cháu yêu bà nhiều lắm! Hãy luôn giữ gìn sức khỏe nhé bà!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *